Sunstrokes English · Tiếng Việt By Lam Pham Song: (press play)
Until we're skin and bones Isn't it bittersweet how love can turn us from strangers into lovers, then back into strangers again?
28/03/25

Even if my words fall dead on her ears now, I try to no longer let bitterness and rosy retrospection fill me.

What we had was real, and whoever you become, wherever you are in the world, I'm sending you love.

I catch myself saying the slang you taught me, and ordering drinks I know you would've loved. From the cologne scented "White Rice" I wear every day, the thrifted watch on my wrist that's still set to your timezone, to the moments I walk past white Baby's Breath flowers. I just want you to know - there will be a piece of you that carries forward in me always, and even as life goes on, you linger in the smallest ways. I'm grateful for that. And if, in some distant place in the future we see each other in our new lives, I'll smile at you with joy and remember the New Year's we spent driving around your flower embellished city under the clear night's sky. Learning from each other and growing in love.

I would've rather tried with you a million times to get it right, even if we always got it wrong. You will never find the same person twice, not even in the same person.

I should've given you those flowers while you could still smell them. But now I have to remember you for longer than I've known you.

← Go back home
Cho đến khi chỉ còn da bọc xương Chẳng phải thật bittersweet sao khi tình yêu có thể biến chúng ta từ người lạ thành người yêu, rồi lại trở thành người lạ một lần nữa?
28/03/25

Dù những lời tôi nói bây giờ đây chẳng còn vọng đến tai em, tôi cố gắng không để lòng mình vướng bận bởi tiếc nuối và ký ức nhuốm màu đẹp đẽ của quá khứ.

Những gì chúng ta có là thật, và dù em trở thành ai, dù em ở đâu trên thế giới này, tôi gửi đến em tình yêu.

Thỉnh thoảng tôi lại vô thức nói tiếng lóng em đã dạy tôi, và gọi đồ uống tôi biết em sẽ thích. Từ loại nước hoa mùi “White Rice” tôi dùng hàng ngày, cái chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay tôi vẫn còn chạy theo múi giờ của em, cho đến khoảnh tôi đi ngang qua những bông hoa bi trắng. Tôi chỉ muốn em biết — sẽ luôn có một phần của em theo tôi mãi, và ngay cả khi cuộc sống vẫn tiếp tục, em vẫn đọng lại trong những điều nhỏ bé nhất. Tôi biết ơn vì điều đó. Và nếu, ở một nơi xa xôi nào đó trong tương lai, mình gặp lại nhau trong cuộc sống mới của mình, tôi sẽ mỉm cười vui sướng với em và nhớ lại năm mới mình lái xe quanh thành phố được tô điểm bằng hoa của em dưới bầu trời đêm quang đãng. Học hỏi lẫn nhau và trưởng thành trong tình yêu.

Tôi thà thử một triệu lần để làm đúng với em, dù cho chúng ta luôn làm sai. Em sẽ không bao giờ tìm thấy cùng một người hai lần, ngay cả trong cùng một người.

Lẽ ra tôi nên tặng em những bông hoa đó khi em vẫn còn ngửi thấy hương thơm của chúng. Nhưng bây giờ tôi phải nhớ em lâu hơn tôi đã biết em.

← Trở về nhà