Sunstrokes English · Tiếng Việt By Lam Pham Song: (press play)
I don't need the memories Sorry I haven't been silly lately, I've been at war with myself again
17/04/25

The clear blue skies shine brilliantly through the windows of the chaitya prayer hall, with a pillowing plume of smoke floating through the scene from a house chimney in the distance.

As the sunlight spanned the shadows across the bodies that bow to the sutra prayers, the spring's sun chose to shine its light on me.

Thích Nhất Hạnh's words echo in my mind — the idea of impermanence in myself and every person I've known and loved. Every day, I become someone new. Someone kinder, maybe even softer. I must cherish those I love while I still know the way their smile creases their brown speckled eyes, or the way their gentle laughter bubbles with joy — before the shared photo albums get deleted and playlists go untouched.

Just as I am always becoming, so too are those I love — imperfect, ever-changing, human. We so easily deny the humanity of the other person. When we think only of ourselves, life loses its meaning, its value. So I'm learning to forgive the child in others, but still choose to see the adult they decided to be. And though I may not be as self-aware as I wish, when someone holds up a mirror, I'm not afraid to look. Maybe that's why certain connections never quite leave us — because they once held up a version of ourselves we couldn't yet bear to face.

"As the four seasons between heaven and earth flow in an endless cycle, so too must man work his way through his own cycle of seasons." There was a time I thought we could grow through every season together. Maybe we could have, if we hadn't met in the middle of winter — when you were still learning to be seen, and I was still learning to cherish what I saw.

← Go back home
Tôi không cần ký ức Xin lỗi vì dạo này tôi không còn ngốc nghếch nữa — tôi lại đang chiến đấu với chính mình
17/04/25

Bầu trời xanh trong vắt chiếu sáng rực rỡ qua khung cửa sổ của đại sảnh tụng kinh chaitya, nơi một làn khói bồng bềnh nhẹ trôi qua khung cảnh từ ống khói của một ngôi nhà ở xa.

Khi ánh sáng mặt trời giăng bóng qua những thân người cúi lạy theo lời kinh, mặt trời mùa xuân đã chọn rọi ánh sáng lên tôi.

Lời của Thầy Thích Nhất Hạnh vang vọng trong tâm trí tôi — ý niệm về vô thường trong chính tôi và trong mọi người mà tôi từng biết và yêu thương. Mỗi ngày, tôi trở thành một người mới. Một người tử tế hơn, thậm chí nhẹ nhàng và dịu dàng hơn. Tôi phải trân trọng những người tôi yêu khi tôi vẫn còn nhớ nụ cười của họ làm đôi mắt nâu nếp nhăn ở các góc, hoặc cách tiếng cười của họ nhẹ nhàng bong bóng với niềm vui — trước khi những photo albums đã từng cùng chia sẻ bị xóa và những playlist ta từng nghe chung nay nằm im lìm mãi mãi.

Cũng như tôi luôn trong hành trình trở thành, những người tôi yêu cũng vậy — không hoàn hảo, luôn đổi thay, đầy tính người. Chúng ta dễ dàng phủ nhận tính nhân đạo của người khác. Khi chỉ nghĩ đến bản thân, cuộc sống mất đi ý nghĩa, mất đi giá trị. Nên tôi đang học cách tha thứ cho đứa bé bên trong mỗi người, nhưng vẫn chọn nhìn vào con người trưởng thành mà họ quyết định trở thành. Và mặc dù tôi không có được sự tự nhận thức như tôi mong muốn, khi ai đó đưa tôi một tấm gương, tôi không sợ nhìn. Có lẽ đó là lý do tại sao có những kết nối không bao giờ rời xa chúng ta — vì họ đã từng phản chiếu một phần của chính mình mà lúc đó ta chưa đủ can đảm để đối diện.

"Khi bốn mùa giữa trời và đất chảy theo một chu kỳ bất tận, con người cũng phải tự tìm cách đi qua chu kỳ mùa của mình." Đã có một thời gian tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau trưởng thành qua mọi mùa. Có lẽ ta đã có thể, nếu mình không gặp nhau vào giữa lúc mùa đông — khi em còn đang học cách để được nhìn nhận như chính mình, còn tôi thì vẫn đang học cách trân trọng những gì mình nhìn thấy.

← Trở về nhà